Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

Cho Tôi Khóc Hết Mùa Thu

Từ Thức
Người tình muôn thuở của anh ơi, anh đang nhớ về em, nhớ ray rức, nhớ vô vàn, chẳng lẽ tình ta mãi mãi nghìn trùng xa cách? Như ngưu lang chức nữ, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vài lần để rồi sống trong chờ đợi? Sống trong hy vọng? Sống trong nhung nhớ hay sao em?

Tình yêu là mật ngọt hay tình yêu là men cay, mà sao ai ai cứ mãi rượt đuổi chúng? Tưởng rằng đã quên, nhưng sao mãi nhớ, tưởng rằng đã hết nhưng sao mãi còn ? Ta ngu si, dại khờ trước tình yêu, Không có tình yêu, ta cảm thấy trống vắng, bơ vơ, và khi có nó rồi ta lại sợ, sợ không giữ được nó, hay sợ bị đánh cắp đi mất. Những ghen tuôn, giận hờn vô cớ, những trách móc vu vơ, những buồn phiền vây kín. Em có cảm nhận như anh không?

Phải chăng tình yêu rất thiêng liêng, mầu nhiệm, khiến cho người ta có thể điên dại vì nó, sống chết vì nó, và hy sinh vì nó? Chỉ cần nghe 3 tiếng " Anh Yêu Em" hay " Em Yêu Anh " là chúng ta mềm nhũn người ra, để rồi cảm thấy rất hạnh phúc, ngây ngất bỡi những ánh mắt trìu mến, những nụ hôn nồng nàn quyện hơi thở dồn vang.

Ta đến với nhau bỡi tình yêu, không cần điều kiện, không cần biết tương lai sẽ ra sao, chỉ cần biết hiện tại 2 con tim đang thổn thức, đang đợi chờ và đang cùng một nhịp đập có phải thế không em ? Anh xin cảm ơn những dấu yêu em dành cho anh, làm sao anh có thể quên những ngày trong công viên ghế đá ngồi ngắm hoa, nhìn người qua lại, ngó những giọt mưa thu lất phất bay đậu trên những cành lá khô. Những chiều vàng ngồi hiu hắt nhớ em, những đêm trăng với vần thơ chứa đầy yêu thương, viết những kỷ niệm ta bên nhau.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét